“Thế giới thật nhỏ bé, chỉ cần quay lưng một cái bạn đã không ngờ rằng mình sẽ gặp được ai.
Thế giới này cũng rộng lớn, chỉ cần quay lưng bước đi sẽ chẳng bao giờ gặp lại”
Cũng không hiểu vì sao đọc những dòng này, những dòng cảm xúc chợt ùa về, những kỷ niệm, những chuyện đã qua và những người đã gặp. Nó cứ như một thước phim tua chậm của thời gian vậy, từng đoạn từng đoạn.
Chợt hỏi, những nơi mình đã qua, không biết cảnh vật đã thay đổi thế nào, những người mình đã gặp họ sống ra sao?.
Tò mò thật đấy!
Còn đám bạn hồi cấp 3 lâu không gặp giờ thế nào rồi, có còn nhớ những ngày nắng đạp xe trốn mẹ đi chơi nét không nhỉ?
Chúng nó có hạnh phúc với hiện tại hay cũng chơi vơi như mình, khi đứng ở cái độ tuổi này.
Cuộc sống càng ngày càng vội vã, chỉ cần quay lưng bước đi là sẽ chẳng biết đến khi nào gặp lại.
Hồi đó, đâu có bận tâm điều gì ngoài việc trốn học mà không bị ba mẹ phát hiện.
Lớn lên rồi ai cũng có mối lo, hoài bão riêng. Thấu những chuyện mà khi kể cũng chẳng ai hiểu được, trải qua vô vàn thử thách, tuổi tác dần hằn rõ trên khuôn mặt.
Những điều đã cũ giống như món đồ chơi đã từng rất thích, chẳng may bị thất lạc nay lại tìm thấy, nơi mà những vệt thời gian đã hằn trên đó.
Chỉ hối hận là bản thân đã không giữ gìn cẩn thận.
Sau này ra sao, sẽ chẳng ai biết được, chỉ nghĩ mọi chuyện xảy ra, những người ta gặp đều là duyên số.
Hãy trân trọng từng giây, từng phút mà cuộc sống này ban tặng, cho dù cuộc đời này vẫn chưa ưu ái bạn thì hãy cứ lạc quan và tin tưởng vào bản thân.