Cũng không rõ từ khi nào mà tôi đã quen với việc xuất hiện ly cà phê mỗi buổi sáng, nó đã thành thói quen khó bỏ dù biết không tốt.
Tôi thường tự pha cho mình một ly cà phê mỗi sáng, công việc này hết sức đơn giản nhưng để hợp vị thì đòi hỏi khá nhiều thời gian và kinh nghiệm.
Mỗi một loại cà phê mang một nét đặc trưng hương vị riêng, mỗi hương vị dường như có ẩn chứa một chút gu của người thưởng thức. https://epicure.vn/huong-vi-cafe-va-cach-giu-huong-vi-ca-phe-thom-lau/#Ca_Phe_Robusta
Tôi thích vị đắng của robusta cùng một chút hậu ngọt và hương thơm của arabica, đó cũng chính hương vị đã cho tôi động lực mỗi sớm thức giấc thay vì nằm dài trên giường.
Nếu một ngày mà không được uống, thế là cả ngày đó cứ cảm thấy thiêu thiếu điều gì? chẳng được trọn.
Cuối tuần tôi thường hay đến một góc quán quen, một không gian có thể ngắm dòng người qua ô cửa kính cùng ly cà phê đen hoặc nâu đậm vị.
Phải mất một khoảng thời gian dài, tôi mới nhận ra được một nơi mà mình thực sự thích từ hương vị cho đến không gian. Có lẽ những ai mê cà phê cũng sẽ có một quán quen, nơi mà họ chẳng muốn rời.
Nhiều lúc chợt nghĩ nếu cái quán đó tựa như vẻ ngoài của một cô gái còn vị cà phê là tính cách thì mình sẽ chọn điều nào?
Thật tốt nếu được chọn cả hai nhưng nếu phải chọn một trong hai, tôi sẽ chọn tính cách. Bởi một chiếc quán đẹp có thể thu hút khách hàng đến thưởng thức nhưng hương vị mới là cái giữ chân được họ, đôi khi có những góc quán rất hợp nhưng vị lại chẳng khớp.
Tôi thích trải nghiệm nhưng không đồng nghĩa với việc thử một điều mới trong khi đã thấy được điều mình thích và muốn gắn bó.
Trong tình cảm hay công việc cũng vậy, trước hết phải hợp rồi mới tính đến việc lâu dài.