Giai đoạn tuổi trẻ ai cũng thích bày tỏ quan điểm của bản thân, sợ người khác không biết mình, xem thường mình.
Lớn hơn chút rùi mới hiểu thời gian, sức lực của con người đều có hạn, vất vả lắm mới có thời gian dành cho bản thân, chỉ hy vọng tích lũy được thêm chút kiến thức và tiền bạc, ai nghĩ sao mặc kệ họ.
Khi chưa từng trải thì luôn muốn thể hiện bản thân, muốn mình là trung tâm của vũ trụ. Khi đã trải qua nhiều chuyện, nhìn thấu đôi điều thì lại chỉ muốn yên ổn đừng ai để ý đến.
Khi là người trong cuộc thì vội vàng, lúc đứng ngoài cuộc ngoảnh lại nhìn chỉ biết gượng cười.
Sống sao cũng được, miễn là khoẻ mạnh, biết chăm lo cho bản thân và những người xung quanh. Ai cũng sẽ trải qua những giai đoạn này như tôi.
Thời gian sẽ lấy của bạn nhiều thứ và cũng sẽ cho bạn nhiều thứ.
Hãy cứ sống tốt, làm công việc gì, kiếm bao nhiêu tiền không quan trọng. Quan trọng là bạn có dám cho đi, có tạo ra giá trị cho người khác hay không mà thôi.
Đừng phạm pháp và làm những việc trái lương tâm bạn là được.
Muốn làm được điều đó trước hết đừng gây phiền phức cho cuộc sống người khác đã là đóng góp lớn cho xã hội rồi.